Nguyên Thạch

Sài Gòn ơi

Sài gòn ơi .
Gởi em bài ca thương tiếc.
Một lần đi tưởng vĩnh biệt ngàn trùng.
Sóng trùng dương gào thét với không trung.
Em ở lại bao niềm chung trĩu nặng.
Người ở lại với muôn nghìn cay đắng.
Tự do ơi.
Sao vẫn vắng một lối về.
Tang phủ bao trùm khắp nẻo sơn khê.
Sài gòn cay đắng.
Ai mãi mê tham vọng.
Bến Bạch Đằng mờ xa đôi mắt ngóng.
Dài lê thê triệu kiếp sống u buồn.
Sài Gòn bây giờ.
Đâu tiếng hót chim muôn.
Vang hòa nhịp cùng hồi chuông xóm đạo.
Sài Gòn giờ.
Sao mãi nhọc nhằn nhà tù gươm giáo.
Đầy rẫy những tên hèn.
Nối giáo ngoại bang.
Ba mươi tháng Tư rũ súng tan hàng.
Để cuộc chiến còn dở dang chưa kết.
Sài Gòn bụi mù mây đen.
Sài Gòn bây giờ.
Sài Gòn chết.
Từng cơn sóng ngầm nối kết dậy lên.
Sài Gòn ơi.
Lời cứu quốc vang rền.
Xin trở lại cùng em đứng lên ngời hy vọng.
Sài Gòn vững tin.
Sài Gòn sẽ sống.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 3.6.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Sài Gòn ơi"